Mới đây, trên nhiều trang mạng có đăng và chia sẻ bài viết với nội dung: Những điều phải tuyệt đối tránh trong
tháng cô hồn.
Tác giả Thinley - Nguyên Thành có bài viết phản biện những nội dung
mang màu sắc mê tín dị đoan, nhằm tránh cho bạn đọc những sự hoang mang
không đáng có, làm ảnh hưởng tới tâm sinh lý và sinh hoạt thường nhật.
Về bài viết có nội dung “Những điều phải tuyệt đối tránh trong tháng
cô hồn” nhận thấy đây là những điều tà kiến, và nguy hại nhất là gây tác
hại cho bạn đọc về tâm lý sinh hoạt thường nhật, tác giả Thinley -
Nguyên Thành nêu lên những phản biện và minh định lại chính kiến, ngõ
hầu tránh “nỗi lo sợ” không đáng có cho bạn đọc bị “ám ảnh” bởi những gì
bài báo đã viết.
Ảnh minh họa.
Cô hồn là gì?
Thế nào gọi là “cô hồn” người viết liệu đã hiểu tường tận? Từ chỗ phân
biệt thấu đáo đối tượng này, mới có thể hiểu được những gì nên tránh và
không cần phải sợ. Vũ trụ quan Phật giáo chia chúng sanh làm 6 loại
(địa ngục, ngạ quỷ, súc sanh, người, thần, trời), không có danh từ nào
gọi là “cô hồn”, và không tồn tại một “đối tượng” như vậy! Trong tác
phẩm “Chết và tái sinh” hoặc “Tạng thư sống chết” cho biết, ai đó chết
rồi trong thời gian không quá 49 ngày gọi là “hương linh” hay còn gọi là
“hương hồn”, vì họ dùng thức ăn bằng cách ngửi mùi - gọi là “hương
thực”. Sau 49 ngày tất cả hương hồn ấy đều phải tái sinh (đầu thai) qua
cõi khác, không thể ở lại cõi dương gian.
Còn loại mà bài viết nêu là “cô hồn” là cách gọi trong dân gian mà
thực chất đây là loài ngạ quỷ (quỷ đói). Kinh Phật chỉ ra một loại gọi
là “ngạ quỷ”, loại này hình dạng xấu xí, cổ nhỏ như cọng rơm, bụng to
như trái đấu, đầu tóc bù xù. Trong thế giới
loài quỷ này, họ không đơn chiếc cô quạnh như ta thêu dệt, tưởng tượng
mà có đời sống vợ chồng chẳng khác gì loài người, chỉ khác một đặc điểm
duy nhất là quỷ đói như đúng tên
gọi của mình, thường bị đói, khát hành hạ có khi hàng chục năm không
có một chút gì lót dạ.
Ngay bản thân họ đi đứng liêu xiêu, vật vã khôn cùng, lo cho bản thân
mình cũng chưa được, đừng nói gì đến sự thương hại loài người. Mặt khác,
loài người được kinh điển Phật giáo cho biết là loài có oai đức hơn
loài quỷ đói vì kiếp trước họ giữ được 5 giới (không sát sinh, trộm cắp,
tà dâm, nói dối hại người, lạm dụng các chất các thứ gây nghiện) cho
nên loài ngạ quỷ không dám làm càn.
Do vậy, đã được làm người - gọi là “một trong hai mươi điều khó được”
(kinh Tứ thập nhị chương) - thì không cần phải sợ và tránh loài quỷ đó.
Kinh “Địa tạng Bổn nguyện” khẳng định rằng do nghiệp báo xấu mà quỷ
thường gây ác ở những nơi đầy tà khí mà biểu hiện của chúng là mê tín dị
đoan, nhiều lạc thú đồi trụy thế gian, dù họ là người tu hay không tu
(trực tiếp hoặc gián tiếp phạm vào 5 giới cấm).
Loại quỷ nào đáng sợ nhất?
Tuy nhiên, loài quỷ hiếm khi gây hại được đối với loài người, trừ phi
ai đó muốn thân cận, cầu cạnh chúng và sợ hãi chúng mà cúng kiến. Khi
con người tà kiến như vậy tức là mình vô tình tạo điều kiện cho quỷ đói
đến với mình. Đó gọi là do con quỷ bên trong con người mời gọi.
Chỉ điểm những con quỷ bên trong, Đức Phật khẳng định chúng là THAM
(tham lam lạm dụng), SâN (giận hờn vô cứ), SI (sai lầm trong thấy biết),
MạN (kiêu ngạo), Đố (ganh ghét). Trong đó con quỷ MạN là vi tế nhất mà
lại nguy hiểm, lợi hại nhất.
Con quỷ bên trong thật đáng gờm vì nó xuất hiện bất kỳ lúc nào khi mà
hành giả bị ngũ độc bên trong dấy khởi mạnh mẽ. Với bọn chúng, không thể
nhận dạng, không thể nắm bắt được quy luật hoạt động của chúng như bọn
quỷ bên ngoài, cho nên thật đáng phải đề phòng cẩn mật. Trúng phải tà
thuật của quỷ bên ngoài, người ta chỉ bị phá hủy thân căn. Trúng phải tà
thuật của con quỷ bên trong, cả thân căn và huệ mạng cũng mất hết.
Thế mà những người ngu muội, đổ thừa vào hoàn cảnh bên ngoài, đổ lỗi
cho ngạ quỷ mà họ gọi là cô hồn gây hại, không tự biết trách cứ sai lầm
của bản thân mình. Cho nên 18 điều kỵ đó là phi lý, trái với cơ chế vận
hành của luật tắc Nhân- Quả.
Cho nên đừng nói đến ma quỷ hại mình mà hãy tự xét rằng tâm mình có
phải là tâm ma dạ quỷ hay không vì khi đó sẽ diễn ra luật tắc “Đồng
thanh tương ứng, đồng khí tương cầu”. Một khi không phòng hộ tâm mình
trước những điều bất thiện, ác lương mà lại mang nặng tâm lý sợ sệt viển
vông, đó là sự mê tín trầm trọng gọi là tà kiến.
Nên nhớ, trong kinh Phật chưa bao
giờ viết rằng ngày rằm tháng Bảy là Quỷ môn quan mở cửa, bởi lẽ địa
ngục là do tâm biến hiện mà đã là tâm mình thì làm sao có cửa để mở ra
khép vào? Nên hiểu rằng loài quỷ sống chung với loài người trong cõi
dương gian (chỉ khác là không ai xâm phạm ai trừ những trường hợp như
tôi vừa nêu trên) thì làm gì có ngày ấy?
Còn tội đồ địa ngục khi hết nghiệp đọa đày họ mới được tái sanh vào
cõi khác, không có chuyện đúng ngày Xá tội vong nhân là được về dương
gian. Thiết nghĩ, những điều cổ súy cho tà kiến, gieo rắc sự lo âu viển
vông thì không nên được phổ biến.
Thinley - Nguyên Thành